Mà chắc gì đã có ai đọc nhỉ??? Tôi lo hơi xa mong quý đọc giả đừng như tôi.
20h13 thứ 7 ngày 18 tháng 1 năm 2025
Hôm nay tôi xin viết về truyện ngắn của tác giả Tô Hoài, một tác phẩm mà có lẽ ai cũng đã từng đọc hoặc nghe qua ở thời học sinh, nó nằm trên tiêu đề nên chắc không cần nhắc lại tên nữa.
Thú thật mà nói lần đầu viết một bài viết công khai theo kiểu tâm sự như thế này nên cũng có một chút ngượng ngùng, nhưng mà may mắn thay viết được / sửa được / gỡ được nên không sợ lắm, cùng lắm xoá luôn blog này cho nhanh, hợp lý không các bạn?
Thôi nói lan man cho bớt gượng thế chúng ta bắt đầu câu chuyện, theo một lối hành văn phong cách tiên hiệp mà tôi lấy ý tưởng trên YouTube.
Tóm tắt câu chuyện:
Kể về cuộc đời của một tiểu gia hoả có tài năng kèm thiên phú dị bẩm hơn người, vì sinh ra đã hơn người như thế nên tính cách có chút kiêu ngạo, khệnh khạng, bố láo, cũng vì tính cách ấy mà báo hại đồng tộc bị đánh thừa sống thiếu chết (mà thật ra là chết luôn).
Thế là kể từ đó hắn tu tâm dưỡng tính, quyết chí thay đổi, lên đường ngao du thế giới. Tiếc thay chưa đi được bao xa thì bị hai tiểu đồng tử nhân tộc bắt được, từ đó trở thành đấu sĩ chuyên đi đọ quyền với các đồng tộc khác trên võ đài.
Trải qua bao nhiêu trận chiến vẫn trăm trận trăm thắng, vừa vui nhưng lại vừa buồn, đêm về hắn ngồi nghĩ về chuyện nhân tình thế thái, rồi một ngày kia hắn gặp được vị tiền bối Xén Tóc, sau một cuộc thông não chi thuật hắn ngộ ra được luân thường đạo lý làm người, thế là hắn cố gắng trốn thoát khỏi hai tiểu đồng tử nhân tộc và lại lên đường bắt đầu cuộc hành trình của mình.
Trên đường đi chu du thiên hạ, hắn gặp được vị huynh đệ tốt là Dế Trũi rồi cả hai cùng trải qua biết bao nhiêu gian nan, cả những lần thập tử nhất sinh, và đến cuối cùng hắn kết giao thêm nhiều bằng hữu tốt, giao đấu một trận long trời lở đất với môn phái Kiến Đạo, sau khi giải quyết hết ân oán và làm rõ trắng đen, tất cả thế giới côn trùng được thống nhất lại như một Đại Tông Môn vậy.
Đại khái là thế đấy...
Thế rốt cuộc bài học của câu chuyện mà tôi cảm nhận là gì?
Có lẽ là một cảm giác muốn chu du đây đó như cuộc hành trình của Dế Mèn vậy, tôi cũng muốn đi, muốn được gặp gỡ, muốn được trải nghiệm nhiều thứ trên cuộc đời này. Thay vì quanh quẩn ở cái xứ Thần Kinh này, tuy đẹp nhưng thật khiến con người ta mang một nỗi buồn não nề đến lạ.
Tiếc thay, cuộc sống này có nhiều thứ ngăn cản tôi thực hiện điều đó, chủ yếu chắc là vấn đề tiền bạc, tôi nghĩ.
Bởi nếu tôi đã đi thì sẽ muốn đi thật xa và thật lâu nhất có thể, đi một lần hết khắp cả đất nước Việt Nam này, mong rằng mục tiêu ấy sẽ có thể thực hiện được trong một ngày không xa, còn giờ thì tôi vẫn phải chôn chân ở cái xứ Huế này, dành dụm tiền hái xoài để chuẩn bị cho chuyến đi thôi.
À còn nữa, tìm cho mình một vị huynh đệ tốt như là Dế Trũi. Bởi than ôi tôi không có một người huynh đệ nào có thể vào sinh ra tử như thế cả. Nói mà quên kể về tình tiết đặc sắc ấy.
Trong chuyến hành trình của hai người anh em, có một khoảng thời gian họ chán với việc phải cuốc bộ, thế là họ nghĩ ra chuyện có thể men theo dòng sông mà đi cho tiện, họ ghép 4 mảnh bèo (không chắc là mảnh gì) lại với nhau để tạo thành một cái bè, rồi từ đó cứ tuôn theo dòng chảy của tự nhiên mà đi.
Quên nói nữa, thường thì họ sẽ dừng chân sau một vài ngày (không rõ thời gian cụ thể) để chuẩn bị lương thực và dự trữ thức ăn. Thường thì sẽ chuẩn bị đủ cho cả vài ngày liên tiếp để không phải rách việc.
Nhưng, người (hay là dế nhỉ) tính không bằng trời tính, bỗng một ngày kia sau khi thức dậy sau một giấc mộng dài, họ nhận ra mình đã trôi dạt vào một hồ nước rộng mênh mông không thấy bến bờ.
Ban đầu, cả hai đều bình tĩnh vì còn nước còn tát mà các bạn, thức ăn vẫn còn, bè vẫn trôi, người vẫn sống, sợ đếch gì??? Để rồi một ngày trôi qua, hai ngày, ba ngày,... mười ngày....
Chẳng thấy bờ đâu mà về, cứ như vừa tất tay vào tài xỉu (không nên đánh bạc nhé các bạn) vậy. Thế rồi lương thực ngày một ít dần đi và cũng đến lúc cạn kiệt, hai người thắt lưng buộc bụng cố gắng sống sót qua cơn nguy nan này, nhưng sức cùng lực kiệt, mà vạn sự khởi đầu nan / gian nan bắt đầu nản.
Lúc này tình nghĩa anh em mới thực sự khiến trái tim tôi lay động, ở cái ngưỡng thập tử nhất sinh thế này, chẳng biết có sống nổi tới ngày mai không, anh Dế Trũi mở một lời đề nghị rằng hãy hy sinh thân xác của chính anh cho anh Dế Mèn có gì bỏ bụng, biết đâu còn cầm cự nổi tới lúc vào được bờ, chứ cái cảnh này thì có khi đi đời cả hai anh em.
Dế Mèn kể từ khi giác ngộ thì đâu còn là một kẻ tiểu nhân như thế nữa, anh an ủi, động viên Dế Trũi và rao giảng một bài hùng ca về tình anh em, về sự sống và cái chết, về niềm tin và hy vọng.
Thôi anh hiểu bụng chú rồi. Chú cứ nghĩ rằng không nhẽ anh em ta lại chịu chết lênh đênh cả như thế này, mà phải cứu sống lấy một. Chú định để anh ăn thịt chú, chú chịu hy sinh cho anh sống. Ta khen chú điều thủy chung. Nhưng em ơi! Tử sinh là lẽ thường mà mạng em cũng như mạng anh, đều quý cả. Huống chi, chẳng lẽ chúng ta chịu nằm chết đói trên mặt nước này? Dù thế nào cũng không bao giờ nản chí…Người ta nói: Trời không phụ lòng người có đạo, đất không phụ người có nhân, người không phụ người có nghĩa. Thế rồi cả hai người cuối cùng cũng đến được bờ sau một chuỗi ngày sống trong cảnh khốn cùng.
Trích chương 5.
Vẫn còn một đoạn trích mà tôi tâm đắc nữa, đấy là sau một vài chương, vì một vài cớ sự mà cả hai anh em bị lạc mất nhau, trên con đường tìm kiếm người huynh đệ kết nghĩa của mình, Dế Mèn than với Trời rằng.
Vào những đêm hè xanh trong, trăng sao vằng vặc, tôi càng cảm thấy mình lẻ loi. Có khi, tôi ngửa mặt lên vòm trời không, gọi to: "Em ơi! Giờ em ở đâu?"Nghe có vẻ giống với thứ mà tôi từng trải qua, đôi khi ngồi một mình ở chốn thanh vắng hữu tình ấy, tôi cũng từng gọi tên em giữa đêm và hỏi với ánh Trăng rằng: "Em ơi! Giờ em ở đâu?".
Trích chương 6.
Thôi, viết tới đây chắc cũng đủ rồi. Kết bài, qua câu chuyện mà tôi bịa ra, dựa trên câu chuyện có thật, nghe thật mâu thuẫn làm sao. Chúc các bạn có một nụ cười nở trên môi và một ngày thật tốt lành. Tạm biệt, hẹn gặp lại.
0 Comments